Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ
Phan_53
Ngoại Truyện 2 – Bạn Cũ
Phần 1
Quyết định ở lại tham gia xong hôn lễ Sở Khương, Sở Mạnh quyết định cho mình nghỉ phép, ở nhà bên vợ con. Nhưng có người không quen nhìn anh nhàn rỗi, sáng sớm đã gọi tới kêu anh đi ra ngoài.
Cái tên đàn ông không quen nhìn anh nhàn hạ ngoài bác sĩ Tống mới kết hôn không lâu đã bị vợ yêu đuổi đến giúp đỡ công ty nhà họ Tống thì chẳng còn ai khác.
Bác sĩ Tống của chúng ta thật sự là quá đáng thương, bắt cậu ta cầm dao giải phẫu còn được, nhưng mà bắt cậu ta đến công ty ngồi cả ngày, phê duyệt những chồng công văn xem mãi cũng không hết, còn có những cuộc hội nghị nặng nề họp mãi không xong, cậu ta thật sự sắp nổi điên rồi.
Cũng không biết Lão Thái Gia Tống gia cho vợ anh uống thuốc gì khiến cô ấy nghe lời ông cụ như vậy, kể từ sau khi kết hôn càng không ngừng thuyết phục anh đến công ty nhà họ Tống giúp một tay. Vừa bắt đầu anh thế nào cũng không đồng ý, nói xong lời cuối cùng, vậy mà cô lại uy hiếp anh cũng không cần về giường ngủ, muốn ngủ riêng với anh.
Vấn đề này quá nghiêm trọng, cho nên anh chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện. Nhưng không tới một tuần lễ, anh sắp nổi điên thật. Không phải anh không giải quyết được những vấn đề kia, mà là anh từ trước đến giờ đều lấy việc phẫu thuật cứu người làm niềm vui, cuộc sống tự do đã mất đi chí hướng thì làm sao có thể ngồi yên ở trong phòng làm việc chứ?
Đây rõ ràng chính là muốn mạng anh mà.
Cho nên, mặc kệ như thế nào, anh đều phải kéo thêm người chịu tội thay. Mạnh vừa đúng trở về nước, để cậu ta tới đây giúp anh một chút, mấy cái dự án đầu tư thị trường anh sắp phiền chết rồi, không muốn nhìn lại mấy cái khiến anh nhức đầu kia nữa.
Sáng sớm, bạn nhỏ Sở Trí Tu cùng ba đến nhà họ Tống, bởi vì tiểu công chúa nhà họ Tống Điềm Điềm nhất định muốn cậu nhóc qua chơi chung, cũng không biết chuyện gì xảy ra, Sở Trí Tu luôn không thích chơi chung với mấy bé gái, đối với Điềm Điềm ăn vạ luôn bất đắc dĩ thỏa hiệp.
"Nguyệt Nhi, hôm nay chúng ta đến lớp múa có được không?" Sau khi hai cha con bọn họ ra cửa, Ngưng Lộ cho tiểu công chúa Sở gia Sở Dao Nguyệt mặc quần áo xong, chuẩn bị cùng nhau đến lớp luyện múa.
Tiểu công chúa nhà bọn họ, từ nhỏ đến lớn rất ngoan ngoãn, thích nhất chính là múa, mỗi lần nghe nhạc vang lên thì thân thể nhỏ sẽ tự động lắc lư theo nhịp.
"Mẹ, mẹ nhảy với con có được không?" Sở Dao Nguyệt mới hơn hai tuổi một chút, mái tóc vừa đen vừa bóng rối bù xõa trên vai, lông mi dày, khuôn mặt hồng hào, mịn màng như sữa quả thực là một khuôn mẫu in ra từ mẹ. Không trách được anh hai với ba rất thương yêu.
"Được, hôm nay chúng ta cùng nhau tập." Đưa tay thành thạo cột tóc cô bé, cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ, Ngưng Lộ và tiểu bảo bối tay nắm tay cùng nhau ra ngoài.
Hai mẹ con ở lớp múa tập một tiếng, vì Tiểu Nguyệt Nhi mệt nên kết thúc. Ở phòng vũ đạo nghỉ một hồi lâu, họ cùng nhau xuống tiền sảnh dưới cao ốc chờ Sở Mạnh đến đón.
"Mẹ, sao ba còn chưa tới? Bụng của con đói." Tiểu Nguyệt Nhi bò lên trên đầu gối mẹ, tay ngắn vỗ vỗ bụng nhỏ của mình.
"Bảo bối, chờ thêm chút nữa có được không? Ba với chú A Tự còn chút việc đang nói. Sẽ tới ngay mà." Ngưng Lộ nhìn đồng hồ, rõ ràng Sở Mạnh nói 10 phút nữa sẽ đến, bây giờ sắp 20 phút rồi sao còn chưa tới? Có phải ở trên đường đã xảy ra chuyện gì không? Trong miệng an ủi con gái nhưng trong lòng Ngưng Lộ bắt đầu lo lắng.
"Mẹ, chúng ta đi ăn bánh ngọt trước được không?" Mở to đôi mắt tròn xoe, thấy được đối diện khách sạn có cửa hàng đồ ngọt, nước miếng Tiểu Nguyệt Nhi sắp chảy ra rồi, bụng giống như càng lúc càng đói hơn thì phải.
"Bảo bối. . . . . . Đợi thêm 5 phút nữa có được không?" Không đành lòng thấy tiểu bảo bối đói bụng lại lo lắng chồng mình gặp chuyện không may.
"Mẹ, đừng mà. Chúng ta vừa ăn vừa chờ ba có được không?" Tay nhỏ ôm chặt lấy tay mẹ, đi mà mẹ!
"Được, mẹ nói với ba đã."
Không cưỡng lại được con gái cầu xin, Ngưng Lộ từ trong túi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh kết nối, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp, dễ nghe của anh: "Ngưng Nhi, xin lỗi em. Bên này A Tự còn có chút chuyện, bọn anh xử lý xong sẽ lập tức tới được không?"
"Chồng à, cục cưng muốn ăn bánh ngọt, vậy bọn em ngồi ở cửa hàng đối diện khách sạn được không?" Thì ra là anh còn đang bận! Cô cũng bớt lo lắng. Có phải A Tự quá đáng lắm không? Chồng cô thật vất vả mới nghỉ ngơi được, thế mà anh ta lại phí hết tâm tư tìm việc cho chồng cô làm!
"Được. Cẩn thận một chút, bọn anh lập tức đến." Sở Mạnh giơ cổ tay lên, đại khái còn 15 phút nữa là có thể kết thúc.
"Ba, Nguyệt Nhi nhớ ba." Tiểu công chúa không cam lòng bị lạnh nhạt, nằm úp về phía bên cạnh điện thoại mẹ, hướng về phía điện thoại nói to.
"Tiểu bảo bối, ba cũng nhớ con. Ngoan ngoãn nghe lời mẹ, ba lập tức tới ngay." Vừa nghe đến giọng nói đáng yêu của con gái, oán hận của Sở Mạnh đối với Tống Tử Tự lại thêm một tầng. Là bác sĩ, vốn là phải làm chuyện cứu người, chạy đến công ty chỉ biết ảnh hưởng công việc bình thường thôi, mặc dù cậu ta ở đại học cũng học thêm ngành Quản Trị Doanh Nghiệp. Cũng không biết Đại lão Tống gia nghĩ thế nào, cố tình muốn cậu ta tới công ty làm việc mới cam tâm.
"Ba hẹn gặp lại." Lấy được cam kết, tiểu công chúa ngoan ngoãn nắm tay mẹ đi đến cửa hàng đồ ngọt đối diện.
"Mẹ, con còn muốn một cây kem, có được không?" Sở Dao Nguyệt thoải mái ngồi trên ghế chơi ghép hình.
"Con ngồi ở đây, không được đi đâu đó. Mẹ đi tới bên kia." Phục vụ vừa mới đi, Ngưng Lộ ngại lại kêu người ta tới đây nữa, dù sao từ đây đến đó cũng không xa, cô tự đi được rồi.
"Con biết rồi mẹ." Sở Dao Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Xin chào quý khách." Từ lối vào truyền đến giọng nữ cứng nhắc, đi vào là một người đàn ông lịch sự, nhã nhặn, phong độ của người trí thức khiến người ta nhìn một cái cũng biết là một học giả bụng đầy kinh luân.
Đường Tĩnh Đằng không thể tin vào mắt mình, bóng lưng người phụ nữ kia quen thuộc như vậy, sẽ không phải là người kia anh biết chứ?
Anh sửng sốt.
"Quý khách còn cần gì nữa không?" Nhân viên trước quầy nhẹ giọng hỏi.
"Không cần, cám ơn!" Ngưng Lộ không để ý đến có người đi vào, hơn nữa từ khi đi vào người kia vẫn nhìn chằm chằm cô. Cô cầm nước đá bào sau đó xoay người đi về phía con gái ngồi.
Giọng nói quen thuộc như vậy, gò má quen thuộc như vậy, không phải cô thì là ai? Cho dù đã xa cách nhiều năm, nhưng bóng dáng cô nhưng vẫn in trong tim anh. Biết rất rõ ràng không nên cũng không thể, anh vẫn không thể quên được thì làm thế nào?
"Ngưng Lộ, là em thật sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Tĩnh Đằng phát hiện giọng nói mình kích động cùng không tin như vậy.
Đang đi về phía con gái, Ngưng Lộ nghe có người gọi tên cô, lập tức sợ ngây người. Trước kia lúc đi học, cô ít thân quen với bạn học, huống chi việc học của cô lại gián đoạn, cộng thêm lại có con nhỏ, căn bản cũng không có thời gian gặp gỡ người khác nhiều. Mấy năm này cô vẫn ở nước ngoài, vừa trở về không bao lâu sao lại có người nhận ra cô chứ? Huống chi là đàn ông nữa.
Nhưng giọng nói kia như từ chân trời xa xôi truyền đến, vừa xa vừa gần, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
"Ngưng Lộ, anh là Đường Tĩnh Đằng, em quên anh rồi sao?" Anh đi nhanh đứng trước mặt cô, cẩn thận nhìn cô, nhìn cô nhiều năm không thấy lại chẳng thay đổi ở những nơi khác nhau. Trong mắt anh bắn ra chân tình cuồn cuộn và dịu dàng, đây là cô gái khiến anh không yên lòng mấy năm nay, rốt cuộc anh cũng gặp lại được cô! Nhưng ánh mắt kinh ngạc không thôi của cô là đã quên anh rồi sao?
Cô vẫn đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn 7 năm trước: tóc dài đến thắt lưng, lông mày và lông mi càng làm nổi bật khuôn mặt cô, lúc này đã hoàn toàn không nhìn thấy nét u buồn trên mặt cô, bây giờ hiện lên trên mặt cô chính là hài lòng, vui vẻ. Cô gái hai mươi bảy tuổi lại thêm dáng vẻ thùy mị, thướt tha của phụ nữ trưởng thành, nhìn ra được cô sống rất tốt. Là vì ở bên người đàn ông cường thế họ Sở kia sao?
Nhưng anh nghe nói Sở Mạnh mấy năm trước đã không còn ở Sở Thành nữa. Sở dĩ anh đi nghe ngóng động tĩnh giới kinh doanh là vì trong tiềm thức còn muốn biết tin tức của cô. Mặc dù anh biết mình chẳng thể làm gì, nhưng trái tim sẽ không tự chủ được mà quan tâm trong lặng lẽ …
Ngoại Truyện 2 – Bạn Cũ
Phần 2
"Đường đại ca. . . . . . Là anh." Ngưng Lộ nhẹ nhàng gọi anh. Cô thật không ngờ sẽ gặp lại anh, cô hồi tưởng lại thì cảm thấy giống như vừa trải qua một vòng luân hồi dài như vậy. Người đàn ông này đã từng cho cô ấm áp, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại anh lần nữa.
"Ngưng Lộ, thật may, em vẫn còn nhớ anh." Vẫn là nụ cười quen thuộc mà ấm áp như vậy, đã nhiều năm vẫn chưa từng thay đổi.
"Anh. . . . . . sao anh lại ở đây?" Mới gặp còn kinh ngạc, Ngưng Lộ khôi phục bình tĩnh. Trong cuộc sống cô không nhiều bạn bè lắm, thời gian gặp gỡ Đường Tĩnh Đằng cũng không lâu, nhưng anh đã coi cô như là một người bạn cũ.
"Cháu gái nhà anh chỉ định muốn ăn bánh ngọt tiệm này, tiện đường đi qua mua thôi." Anh cũng mới về nước không lâu, hôm nay vừa đúng đi thăm một số bạn bè cũ, chị gái gọi bảo tới đây mua bánh ngọt.
"Đường đại ca, trùng hợp thế sao. Có rãnh không bằng uống chung ly cà phê?" Ánh mắt nhìn qua chỗ khác, tiểu công chúa vẫn còn ở chỗ kia chơi ghép hình.
"Được, đứa nhỏ là . . . . . ." Theo ánh mắt của cô, Đường Tĩnh Đằng cũng nhìn thấy cô bé nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế dựa. Dung mạo này giống cô như đúc, xinh đẹp vô song, làm sao có thể không có quan hệ với cô được?
"Đó là tiểu bảo bối nhà họ Sở em đấy." Vừa nói đến con gái nhà mình, Ngưng Lộ vui vẻ cười. Đi những bước nhỏ về bên cạnh Sở Dao Nguyệt, cúi đầu.
"Nguyệt Nhi, chào chú đi."
"Chú?" Sở Dao Nguyệt cuối cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ chú trước mặt, mặc dù không giống với ba nhưng cũng là rất đẹp mắt. Tại sao cô chưa bao giờ gặp qua chú này?
"Tiểu bảo bối, chào con. Rất vui được gặp con." Nhìn cặp mắt giống cô như đúc, trong lòng Đường Tĩnh Đằng cảm giác mất mác nặng hơn. Nhưng giọng nói của anh vẫn dịu dàng như cũ.
"Chú, con tên là Nguyệt Nhi. Ba nói con là công chúa mặt trăng trên trời." Xem ra người nào ôn tồn nho nhã đến đâu cũng được hoan nghênh. Đường Tĩnh Đằng vừa mới ngồi xuống đã nhận được sự của hoan nghênh tiểu công chúa, bàn tay nhỏ đưa ra muốn bắt tay với người lớn.
"Nguyệt Nhi công chúa, chào con." Bàn tay nam giới thon dài ấm áp cầm bàn tay nhỏ mềm mại. Con gái chị hai cũng lớn như cô bé này, nhưng lại không được lòng người như Nguyệt Nhi, suốt ngày là tiểu yêu tĩnh gây họa.
"Xin hỏi hai người tự giới thiệu xong chưa? Xong rồi thì có thể ăn." Phục vụ đã đem điểm tâm ngọt lên hết rồi.
"Mẹ, con muốn ăn nước đá bào trước." Vừa nhìn thấy đồ ngọt thì vô cùng phấn khích, Nguyệt Nhi công chúa lập tức rút tay về, đưa tay cầm nước đá bào qua.
"Nguyệt Nhi, chậm một chút. Chú vẫn còn ở đây, không thể không có lễ phép." Con gái nhà cô lúc nào cũng ngoan, chỉ khi đối mặt với đồ ăn mình thích thì chẳng biết biến đâu mất rồi.
"Không sao, ngôi sao gây họa nhà anh cũng như vậy." Đường Tĩnh Đằng lơ đễnh nói.
"Đường đại ca, nhà anh cũng có con rồi sao?" Đoán chừng mới vừa rồi gặp mặt còn quá kinh ngạc, Ngưng Lộ không nghe được Đường Tĩnh Đằng nói là cháu gái anh. Mà nói đến con, Ngưng Lộ đã là mẹ của hai đứa bé vô cùng vui vẻ. Nghĩ lại thì Đường Tĩnh Đằng nên sớm có con mới đúng, Đường đại ca còn lớn hơn cô mấy tuổi mà.
Năm đó, người đàn ông kia đã cùng cô đi qua khoảng thời gian cô đơn, bất lực, hôm nay cũng đã làm cha rồi. Cô cảm thấy vui vẻ vì anh, đúng, cảm thấy vui vẻ.
Có lẽ hạnh phúc trong lòng mỗi người, trong tiềm thức cũng hi vọng bạn bè bên cạnh mình cũng có thể có được hạnh phúc.
"Anh còn chưa kết hôn. Là con gái của chị." Nhận lấy cà phê phục vụ đưa, Đường Tĩnh Đằng cảm giác giọng nói mình mang theo chút vị khổ sở, giống như là cà phê không thêm đường vậy.
Không phải anh không tốt, không có ai thích. Chỉ là vẫn không tìm được người anh muốn nhất, anh thà thiếu chớ không lạm. Những năm này, anh đem toàn bộ sức lực vùi đầu vào công việc nghiên cứu, giảng dạy mình thích. Đối với chuyện nam nữ không đếm xỉa đến, người nhà thúc giục cũng chỉ cười cho qua.
Không phải anh không muốn kết hôn, mà là không có một người có thể bước vào tim anh. Mặc kệ đối với ai, anh đều là nho nhã, lịch sự như nhau, vĩnh viễn sẽ không niềm nở thêm một chút.
"Chị?" Ngưng Lộ nhớ lại từng có gặp Đường Linh Chi một lần. Cô gái kiêu ngạo, có năng lực như vậy lại cam tâm tình nguyện một cuộc sống sinh con dưỡng cái bình thường sao?
"Đúng vậy. Mấy năm trước chị anh đã kết hôn rồi."
"Vậy sao anh . . . . . ." Ngưng Lộ không dám mở miệng hỏi. Mặc dù trước kia bọn họ là bạn bè, nhưng vấn đề này hình như khá riêng tư.
"Không sao, Ngưng Lộ. Anh chưa kết hôn chỉ là bởi vì còn chưa tìm được cô gái để anh nắm tay cả đời thôi." Người con gái duy nhất khiến anh động lòng đời này cũng đã không còn hi vọng gì rồi.
"Đường đại ca, là anh yêu cầu quá cao rồi." Năm đó, trong trường học nhiều như vậy nữ sinh mê anh vậy mà!
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Những năm qua em sống tốt không?" Chuyện tình cảm cần nên nói tiếp sao? Dù sao người anh thích đang ở trước mặt nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng.
"Chúng em rất tốt. Trong khoảng thời gian này mới từ Luân Đôn về." Ngưng Lộ cầm khăn giấy lau vụn bánh ngọt dính trên khóe miệng của tiểu công chúa tham ăn.
"Bọn em ở Luân Đôn? Trùng hợp thế sao?" Nói đến thành phố mấy năm nay mình vẫn nán lại, Đường Tĩnh Đằng hình như rất vui vẻ. Bởi vì anh dạy đại học ở Luân Đôn.
Giống như trên đất khách quê người gặp bạn cũ, bọn họ vui vẻ nói tới thành phố xa xôi mà quen thuộc. Từ Viện bảo tàng Anh đến phố lớn ngõ nhỏ ở Luân Đôn, bọn họ không chỗ nào không nói.
Cộng thêm Ngưng Lộ vì để cho mình càng thêm phong phú thì đã đi học văn học Anh, cũng gần với lĩnh vực Đường Tĩnh Đằng nghiên cứu. Cho nên bọn họ nói chuyện rất thoải mái.
Vui vẻ và thoải mái như vậy mãi cho đến khi một người đàn ông đẩy cửa vào, tiểu công chúa bên cạnh đang vui vẻ ăn mấy thứ linh tinh lớn tiếng gọi: "Ba." Mới dừng lại.
Sở Mạnh nhíu mày đi tới. Tại sao vợ anh lại trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông nhìn quen mắt như vậy?
Anh cũng chỉ là tới đây muộn nửa tiếng thôi, đã xảy ra chuyện gì sao?
~~~ HẾT NGOẠI TRUYỆN 2 ~~~
Ngoại Truyện 3 – Nợ Cũ
Phần 1
"Sở Mạnh, anh đã đến rồi. Đây là Đường Tĩnh Đằng Đường đại ca, anh còn nhớ chứ?" Ngưng Lộ vui vẻ thấy chồng mình đi vào, lập tức đứng lên kéo cánh tay anh. Không chú ý tới người nào đó sắc mặt đã bất thường.
"Anh Sở, chào anh. Hi vọng không quấy rầy đến mọi người." Đường Tĩnh Đằng đứng lên lễ độ vươn tay. Vẫn là người đàn ông cường thế như trời. Thì ra là năm đó mình ngu như vậy, lại cho rằng cô không hạnh phúc. Nếu là thật, vậy hôm nay người đứng bên cạnh cô sẽ không phải là anh ta.
Thích một người không có sai, chỉ là thời gian sai thôi.
"Anh Đường, hân hạnh được gặp." Dù trong lòng đã nổi khùng, nhưng trên mặt anh vẫn bình tĩnh như thường.
Hai người đàn ông, nhìn như nắm tay, rất nhẹ rất nhạt.
"Tôi không quấy rầy hai người nữa, Ngưng Lộ, có cơ hội chúng ta hẹn gặp lại. Tiểu công chúa, hẹn gặp lại." Đường Tĩnh Đằng không phải đứa ngốc, biết người đàn ông trước mặt đã mất hứng, chỉ là không có biểu hiện ra mà thôi. Gặp lại, còn có cơ hội gặp lại sao? Hay là không bao giờ gặp nữa?
"Hẹn gặp lại chú." Tiểu công chúa của chúng ta vừa ăn đồ vừa nói không rõ.
"Đường đại ca, hẹn gặp lại. Đúng rồi, chừng nào anh sẽ đi Luân Đôn?" Cô gái nhỏ hoàn toàn bị hạnh phúc bao phủ, căn bản không có cảm thấy thân thể người đàn ông bên cạnh đã từ từ trở nên cứng ngắc.
"Đầu tháng sau thôi. Đến lúc đó có thời gian chúng ta sẽ liên lạc lại." Đường Tĩnh Đằng đi qua mặt, cười nhạt. Chỉ sợ là người đàn ông bên người cô kia không muốn cho bọn họ gặp lại thôi?
"Được. Tạm biệt!" Ngưng Lộ nhìn bóng dáng anh rời đi ngọt ngào cười. Đường đại ca thật sự là một người đàn ông rất tốt, tính khí được, tính tình rất trầm tĩnh, học thức lại phong phú, là một người bạn hiếm có. Cũng không biết tên đàn ông tính tình không tốt nhà mình có đồng ý cho cô kết bạn nam không, đoán chừng là khá khó.
"Ba, ba không vui sao?" Cuối cùng Sở Dao Nguyệt từ trong đống thức ăn mê người đứng lên, đưa tay nhỏ về phía ba muốn ôm.
"Không có. Tiểu công chúa vui vẻ không?" Thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu của con gái, cơn giận có lớn hơn nữa cũng giảm bớt. Sở Mạnh cầm khăn ăn trên bàn lên nhẹ lau vụn bánh ngọt trên khóe miệng con gái.
"Vui vẻ. Hôm nay con với mẹ cùng nhau nhảy. Mẹ nhảy không đẹp như Nguyệt Nhi." Ở trong lòng ba, tiểu công chúa của chúng ta bắt đầu thao thao bất tuyệt nói chuyện nhỏ hôm nay.
"Bảo bối, hôm nay còn muốn đi nơi nào chơi nữa không?" Sở Mạnh sửa sang lại mái tóc bay loạn trước trán con gái, cúi đầu nhẹ giọng hỏi, hoàn toàn không để ý tới mẹ đứa nhỏ ở một bên trợn mắt.
Không sai, chính là tâm trạng anh cực kỳ khó chịu. Thấy cô cùng một tên đàn ông khác cười đến vui vẻ như vậy, chưa kể còn lưu luyến không rời hỏi thăm thời gian gặp mặt lần sau, điều này làm sao anh có thể vui vẻ chứ?
Anh vẫn cho là anh sẽ không còn thấy hành vi ấu trĩ như vậy. Nhưng hôm nay anh phát hiện anh quá sai, không phải anh hào phóng không so đo, mà là những năm gần đây cho tới bây giờ cô từng chưa có những hành vi nhìn như thân mật với người đàn ông khác.
Nhưng mới vừa rồi, cô lại có thể cùng thằng đàn ông khác cười ngọt đến như vậy.
Thì ra độc chiếm của mình đối với cô đáng sợ như vậy, đáng sợ đến mức không muốn cho cô có bất kì dính dáng nào đến người đàn ông khác. Bạn bè? Giữa nam nữ vĩnh viễn không có quan hệ bạn bè đơn thuần. Huống chi người kia đã từng rình mò phụ nữ của anh, làm sao anh có thể cho bọn họ gặp mặt lại chứ?
Nhưng mà, anh biết, cô rất vui vẻ! Anh phải làm sao mới được? Chuyên quyền độc đoán ngăn cản cô sao? Trước kia có lẽ anh sẽ thế, nhưng bây giờ, sau khi anh và cô yêu nhau, hiểu nhau, anh không còn muốn như vậy.
Vậy cũng chỉ có khổ mình, đem toàn bộ bất mãn vào nuốt trong bụng đi! Đáng chết, mùi vị như vậy thật sự là cực kỳ khó chịu.
"Ba, Nguyệt Nhi muốn về nhà rồi." Giọng nói trẻ con non nớt nhỏ dần, cuối cùng, sau khi nhảy nhót hơi mệt lại ăn uống no say, tiểu công chúa chúng ta nằm sấp trong ngực ba ngủ thiếp đi.
"Vậy bây giờ chúng ta về nhà." Đem đầu con gái để vào vị trí bả vai thích hợp, Sở Mạnh không nhìn người phụ nữ ngẩn người đó nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
"Sở Mạnh, anh. . . . . ." Ngưng Lộ không biết hôm nay anh làm sao? Bình thường anh tới đón cô cũng sẽ một tay ôm con gái một tay khoác vai cô cùng đi.
Nhưng anh thế nhưng không để ý tới cô! Sau khi cô chạy đến bên cạnh anh, mở cửa xe để tiểu công chúa Sở gia vào ghế sau.
Người đàn ông này, thật sự khó hiểu. Rốt cuộc anh đang giận cái gì?
Dọc theo đường đi, bọn họ một câu cũng không có nói. Ngưng Lộ cẩn thận quan sát gò má lạnh lùng của anh. Không phải là cô chọc anh giận chứ? Hình như không có mà? Mới vừa rồi ở trong điện thoại bọn họ không phải còn tốt sao?
Vậy rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ là công việc không thuận lợi? Không trách được anh lâu như vậy mới tới.
"Sở Mạnh. . . . . ." Giọng nói kéo thật là dài rất dài, nhìn anh còn không để ý đến cô.
"Ừ." Lại tức giận còn chưa nhẫn tâm không trả lời cô, nhưng chỉ là một đơn tiết nhẹ nhàng mà thôi, ánh mắt vẫn nhìn phía trước chăm chú, nhìn cũng không nhìn cô một cái.
"Sở Mạnh, anh biết không? Đường đại ca đang dạy đại học ở Luân Đôn, anh ấy . . . . . . Sở Mạnh, anh làm gì vậy? Không cần lái nhanh như vậy." Ngưng Lộ còn muốn nói tiếp nhưng theo quán tính bị tốc độ xe tăng nhanh bất ngờ của anh làm ngả về phía trước, may là có cài dây an toàn, bằng không nhất định cô sẽ hôn kính chắn thủy tinh.
Cô còn dám nói thêm câu nào về tên kia nữa, anh nhất định sẽ giận đến ném cô xuống xe.
"Sở Mạnh, anh đi chậm một chút. Đầu em choáng!" Ngưng Lộ đỡ trán mình, người đàn ông này, hôm nay thật sự có vấn đề.
* *
Bọn họ như thế này có tính là chiến tranh lạnh đúng nghĩa không? Chắc là không, cùng lắng chỉ là anh đơn phương hờn dỗi mà thôi.
Kể từ ngày đó sau khi về đến nhà, anh cũng không nói với cô, cô chủ động tìm anh nói chuyện, anh vẫn không trả lời, nhiều lắm là từ trong mũi ngâm lên một tiếng “ừ”. Người đàn ông này, diễn tuồng nào chứ?
Ban ngày thì như vậy, nhưng buổi tối anh thay đổi thành một con người khác.
Giống như là muốn trừng phạt cô vậy, ở trên giường không ngừng giày vò cô. Hơn nữa người đàn ông kia căn bản cũng không có chú ý sức lực của mình, chỉnh cô đến lệ rơi đầy mặt, điên cuồng khóc lóc, cầu xin thương xót tha thứ vẫn không muốn bỏ qua cho cô.
Giống như bây giờ vậy . . . . .
"Sở Mạnh, dừng lại. . . . . ." Loại kích thích điên cuồng này khiến cô không chịu nổi, sợ hãi ngập đầu, cô khóc lóc cầu xin tha thứ.
"Muốn anh ra ngoài? Cầu xin đi." Anh thở gấp bên tai cô.
"Chồng, chồng ơi, xin dừng lại. . . . . . A!" Mang theo giọng nói yêu kiều, ngọt ngào không ngừng vang trở lại, vẫn như cũ không hề có tác dụng. Vào lúc này thời gian không có bất cứ ý nghĩa gì cả.
Nhưng người đàn ông kia hình như quyết tâm muốn hành hạ cô, không để ý tới tiếng cô cầu khẩn, bừa bãi tìm kiếm khoái cảm mình muốn. Cô nặng nề thở hổn hển, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, hô hấp biến thành một chuyện vô cùng khó khăn. Anh không phải muốn chỉnh cô tới chết thật chứ? Tên đàn ông đáng chết này thật là quá đáng.
Cơ căng thẳng, mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc cô không chịu nổi kích thích như vậy, trước mặt bỗng tối sầm, đã bất tỉnh. Trước khi hôn mê, trong ý thức cô chỉ nghĩ, sáng sớm ngày mai cô nhất định phải hỏi rõ ràng, cuối cùng anh bị cái gì?
Cái mà cô gọi là sáng thức dậy, lúc cô mở mắt ra thì cũng đã biết quá muộn, hiện tại ít nhất cũng là buổi trưa. Nếu như còn là buổi sáng, tiểu công chúa đã sớm tới gọi cô, nhưng hôm nay con gái không có tới, chẳng lẽ là ba cha con nhà họ Sở đáng ghét kia đã đi ra ngoài?
Chỉ có khả năng này thôi, bằng không trong nhà sẽ không yên tĩnh như thế.
Hai tay vịn cái hông sắp gãy, Ngưng Lộ chầm chậm đi vào phòng tắm, cô dùng nước ấm ngâm thân thể. Nếu tiếp tục mặc anh làm càn như vậy nữa, thân thể cô sẽ hỏng mất.
Ngoại Truyện 3 – Nợ Cũ
Phần 2
Rất tốt, thật sự rất tốt.
Sau khi để mình ngâm thoải mái trong bồn nước nóng, bắp thịt toàn thân đau nhức cuối cùng cũng dễ chịu một chút. Nhưng đợi cô ra khỏi phòng, bước xuống lầu thì phát hiện bọn họ bỏ lại cô một mình ra ngoài thật.
Dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, trên tờ giấy ghi chú có viết: Mẹ, chúng con đến nhà ông ngoại. Bữa sáng giữ ấm trong tủ. Phía sau còn một khuôn mặt cười thật to. Chữ là Sở Trí Tu viết, mặt cười là Sở Dao Nguyệt vẽ.
Cái người đàn ông đáng ghét đó, ngay cả một chữ một câu cũng không để lại. Hừ. Anh ta giỏi lắm! Lạnh nhạt cô còn muốn ngược đãi cô sao? Chờ tối bọn họ về cô phải tính sòng phẳng món nợ này, không thể giống như cô vợ nhỏ chịu tội oan giống mấy ngày qua được. Muốn xử cô cực hình, cũng phải ra tội danh mới được chứ?
Được rồi, thật ra thì không cần chờ đến tối, lúc cô lấy ra vốn phải là buổi sáng ra ngoài, ly sữa tươi nóng hổi mới uống một nửa, trứng ốp la trong đĩa đang muốn đưa vào miệng thì cái tên đáng ghét đó đã về.
Khóa lại cửa thì thấy cô ăn điểm tâm, anh cũng chỉ là dùng khóe mắt nhìn một chút rồi trực tiếp đi về phía thư phòng.
"Rầm" một tiếng, uống sạch ly sữa tươi trên bàn, Ngưng Lộ oán hận cắn bánh mì sandwich. Sở Mạnh, anh nhất định phải như vậy thật sao?
Được, em tháp tùng anh đến cùng. Nhưng muốn khai chiến trước có phải cô nên ăn no bụng trước không? Bằng không sao cô có thể là đối thủ của anh chứ. Hừ! Em ăn.
Cô vợ nhỏ đã ăn uống no đủ, trên chân còn mang dép phòng bếp, nhưng khí thế không giảm mà xông tới phía thư phòng.
"Rầm" một cái đẩy cánh cửa dày ra, dùng sức quá lớn, cánh cửa thậm chí đập vào tường, phát ra tiếng vang rất lớn.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian